Cà phê pandora box
Việc đặt người khác vào một tình huống phải ra một quyết định, mà quyết định đó để lại một ám ảnh tâm lý rằng, sự bất toàn tự thân có thể dẫn tới những kết cục bi thảm là một việc không mấy gì tốt đẹp.
Việc đặt người khác vào một tình huống phải ra một quyết định, mà quyết định đó để lại một ám ảnh tâm lý rằng, sự bất toàn tự thân có thể dẫn tới những kết cục bi thảm là một việc không mấy gì tốt đẹp.
Điều quan trọng nhất của đời người mà không ai được phép lấy đi chính là sự đau khổ. Khổ nạn là món quà nhân sinh mà thượng đế ưu ái giành cho nhân loại. Vì vậy, con người vĩnh viễn không thể bước vào một Utopia, bởi ngay khi bước vào đó, con người sẽ hủy diệt nó.
Nếu bạn yêu thương bản thân mình, hãy nghĩ tới nguyện ý của Đấng Toàn Năng lên cuộc đời mình, và sẵn sàng làm mọi điều có thể, để giữ giao ước với điều thánh khiết tốt đẹp nhất đó.
Đạo là như vậy, tuy không biết nó, không thấy nó, nhưng nó vẫn ở đó. Khi trí huệ người đời được khai mở, họ thấy thêm được một chút, biết thêm được một chút nữa. Chứ không phải sự tình chỉ có tới đó là dừng.
Trong lòng có sự ngay chính, nghiêm túc với Đức Tin, nội tâm luôn hướng thượng, chuyện gì cũng sẽ vượt qua.
Các biểu tượng này như mồi lửa. Bạn trải qua nhiều kiếp nạn trong đời, hành thiện tích phúc, xem như là chất chứa rất nhiều củi, nhưng mãi không có mồi lẫn lửa, vẫn là không thể cháy. Để lâu rồi cũng bán đi, chuyển lại thành phúc phần nhân sinh, Đức Phật cho rằng chẳng qua là hưởng phúc, chứ không thể nào thoát khổ. Hết cái phúc kia, thì lại phải chịu khổ tiếp.
Con người cần cái khổ, con người cần vấn đề, cây trí tuệ ko ngừng đâm rễ xuống địa ngục, thì ngọn cây mới vươn tới Thiên Đàng.
Bi kịch của chúng ta là đang đánh mất dần những biểu tượng thiêng liêng.
Khi họ không kiên trì quay lại giải quyết các hỗn loạn nội tâm, những con rồng từ đó quay lại huỷ diệt họ. Phần vô thức, và phần hỗn loạn nội tâm, kỳ thực chính là nguồn kiến thức và là nguồn sức mạnh vô tận.
Có những thứ vượt lên trên tầm mức tư tưởng có thể chịu đựng nổi, vĩnh viễn không thể nào tự họ suy luận và tự họ đạt tới, họ chỉ có thể tiếp nhận nó. Tình huống này, gọi là "perceive" – đón nhận suy nghĩ, Đức Phật giảng là Ngộ. Và những người đi nhà thờ thì có thể quá quen thuộc, Đức Tin.