Nếu tự mình không nắm lấy vận mệnh của mình, và hành động cho thế hệ sau, cái gì xứng đáng thuộc về mình trước sau cũng bị người khác cướp lấy.

Dân Do Thái theo Moses, thoát kiếp làm nô lệ cho Pharaoh để có được tự do. Nhưng cái tự do đó là gì? Là hơn 40 năm ròng rã lang thang đầy đói khổ trên sa mạc.

Dân Do Thái oán trách Moses không ít, còn dựng hình nộm con bò lên thờ. Sau khi Moses tạ thế, dân Do Thái nương nhờ xứ Canaan, và cướp luôn xứ Canaan đã rộng lòng cưu mang họ.

Là dân Do Thái vô ơn, hay là dân Canaan khiếp nhược? Là họ lười biếng, phó thác vận mệnh cho một đám lưu manh, nên khi bão tố nổi lên đã ko thể giữ được căn cước của dân tộc mình?

(Andrew Nguyen)