Việt Nam không phải là xứ Trọng Nam Khinh Nữ. Đa phần mọi người đều bị lừa. Thực ra Việt Nam là xứ Trọng Nữ Khinh Nam. Tại sao sao lại nói như thế?

Nền văn minh Phương Tây, đặc biệt là ở những dân tộc thiện chiến, họ biết rất rõ rằng người đàn ông đặc biệt quan trọng. Vì cả già trẻ lớn bé trong xã hội nguyên thủy đều dựa vào người đàn ông để làm việc đồng áng, hay để chiến đấu bảo vệ xứ sở, nên bé trai sẽ được tôi luyện từ nhỏ, gửi ra đời để trưởng thành từ rất sớm. Những hạt giống tồi tệ nhất sẽ bị loại bỏ trong quá trình đó.

Ở Việt Nam thì thấy họ đều làm ngược lại, là họ đẩy con gái đi lấy chồng từ sớm. Các cô gái bước vào vùng đất hỗn loạn – Chaos, nên được tôi luyện qua thời gian. Ra chợ, lại thấy toàn người nữ, thực ra ở nơi hỗn loạn như chợ búa phải toàn đàn ông mới phải.

Mới nói xứ này là xứ của Hai Bà Trưng.

Những người đàn ông không lăn lộn với đời, không hề bước vào vùng đất hỗn loạn để thử thách tự thân, không thể đặt lên vai họ trọng trách gánh vác gia đình, cũng không thể dựa vào họ khi có chuyện.

Nên tình yêu của rất nhiều người mẹ, là thứ tình yêu hủy diệt.

Nếu có thể làm ngược lại, con trai tốt nhất là 18 tuổi đẩy ra đường tự lo ăn học, để dành tiền để nuôi con gái. Đứa con trai sau năm tháng lăn lộn ngoài đời, nếu làm nên chuyện thì có thể an tâm giao chìa khóa thùng tiền cho nó.

Muốn để lại cơ nghiệp cho nó, thì tự nó phải có khả năng. Còn không nó sẽ như con vật, đốt tới đồng tiền cuối cùng. Trong những đứa con trai, không thể dựa vào đứa học hành tốt nhất, mà dựa vào đứa chịu được vất vả nhất, đi qua nghèo khó biết tiết kiệm, đối diện với khuất nhục biết nhẫn chịu. Vì cái đứa chỉ biết học hành kia, nó chỉ đơn giản là nhai lại chuyện sách vở, chứ chưa nếm mùi thử thách của cuộc đời.

Nên mục tiêu nuôi dạy một đứa con trai thế nào? Chính là nuôi dạy nó trở thành người có thể gánh vác trong khủng hoảng. Để ý nhiều đứa thông minh, thấy khổ đã chạy mất!

Điều kỳ lạ nữa là thế này, muốn đứa con trai để thờ tự, thì phải là đứa có thể gánh vác cơ nghiệp của tổ tiên, nuôi dưỡng một đứa ăn hại lãnh trách nhiệm thờ cúng tổ tiên là một sự xúc phạm tới gia tiên. Thờ cúng tổ tiên kỳ thực là để nhắc nhở đứa trẻ trách nhiệm mà nó phải gánh vác, chứ không phải đơn giản là quyền lợi mà nó sẽ có.

Điều kỳ lạ là như vậy, đi thật xa, mới thấy rõ ràng tình huống của xứ sở.

Vì sao nhiều thằng đàn ông Việt Nam đánh vợ?

Không phải bản lĩnh đâu? Vì nó chưa được tôi luyện trong môi trường khắc nghiệt, nó không hiểu thế nào là thiện ác, nó chỉ tồn tại như con vật. Tại sao lại nói hành xử như con vật? Bởi con vật nằm ngoài thiện ác, con vật không thể phân biệt được điều nên làm và điều không nên làm nếu chiểu theo thiện ác.

Từ đó cũng đoán được thế nào là người thiện: là người hoàn toàn có khả năng tạo ra sự hỗn loạn, hay làm điều xấu, nhưng họ chọn làm ngược lại. Người tốt không phải là người không có khả năng làm chuyện xấu. Bởi người ta không thể biết rằng cái người mà không có khả năng làm chuyện xấu bây giờ, tới khi có khả năng thì họ sẽ làm chuyện gì?

Tại sao Thần Phật không đại hiển? Là để cho người đời có tự do, có được quyền năng của tự do, có còn một lòng hướng Phật hay không? Hay là cho rằng Phật không tồn tại?

Người ta chẳng phải lợi dụng những đứa trẻ rất ngô nghê như thế hay sao? Chúng không có khả năng làm chuyện ác, tới khi giao quyền năng cho chúng, chúng liền trở thành một thế lực hủy diệt.

Không phải là trải qua bất hạnh của cuộc đời rồi trở nên gai góc, hung ác. Không phải như thế. Đó là con vật. Con người trải qua gai góc và mài dũa của cuộc đời, trở nên dễ dàng vị tha hơn, hành xử tốt hơn, vì trong lòng họ cảm nhận được nỗi đau của người khác.

Và vì họ cảm nhận được nỗi đau của người khác, gần là người thân, xa là người dưng, nên trên nỗi đau đó mà họ hành động. Người nam sẽ chịu khó làm việc thêm một chút, kiếm tiền cho gia đình. Chịu khó học hành thêm một chút, thăng tiến để có thứ lo lắng cho người thân. Biết chịu nhục, biết chịu khổ, biết có nhiều thứ nên bỏ qua, bởi vì họ hiểu ra được và không mong muốn người thân phải chịu thống khổ.

Ví dụ thế này, muốn con trai không bao giờ bạo hành người thân của nó, gửi nó tới lớp võ, cho nó bị ăn đấm. Để khi có sức mạnh của võ sĩ khi lớn, nó hiểu một đấm của nó sẽ gây chết người, nhưng nó sẽ không dùng tới với người thân. Bởi tâm tính của nó hiểu rất rõ rằng quyền năng đó, là để dành cho chuyện khác.

Các cô không để cuộc đời vùi dập đứa con trai của mình, chính là đang tạo ra một tâm hồn hết sức yếu đuối, nó không chống lại nổi sự thôi thúc bạo lực từ phần hỗn loạn nội tâm, nên nó sẽ vùi dập người ở bên cạnh nó.

Thế nên mới nói rằng nếu người mẹ thương yêu đứa con của mình, thì phải để nó được rèn luyện. Còn không, tình yêu của những người mẹ chính là sự hủy diệt. Và sự hủy diệt đó, không chỉ ảnh hưởng lên cuộc đời đứa trẻ, mà còn ảnh hưởng tới rất nhiều cuộc đời khác liên quan tới nó.

Sự đời kỳ lạ, về già chỉ muốn dựa vào con trai, vậy mà lại tạo ra một chỗ dựa hết sức yếu đuối.

Tình yêu đó là thứ tình yêu từ địa ngục.

Đấng Yhwh yêu con người, sao liên tục bắt Abraham chịu khổ, an bài dân Do Thái làm hết làm nô lệ, tới họa diệt chủng, tới họa mất nước lưu lạc ngàn năm? Bởi tình yêu từ thiên đường mang lại cho người ta sức mạnh, sức mạnh có được từ sự đau đớn qua tôi luyện. 

Phật chẳng phải từ bi sao? Sao bắt học trò ông ôm bình bát đi ăn xin? Đệ tử của Phật chính là phải trả qua khổ nạn đó.

(Andrew Nguyen)