Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy.
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh.
Dù người phàm phu, hay kẻ tu hành,
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta vẫn hay chê cuộc đời méo mó,
Cớ sao ta không tròn tự trong tâm?

Đất ấp ôm, cho mọi hạt nảy mầm.
Những chồi non vươn lên tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Chắc gì ta đã nhận ra ta.

Ai trong đời cũng có thể tiến xa,
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy.
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy,
Không chỉ dành cho một riêng ai!

(Lưu Quang Vũ)